Vì thiếu kinh nghiệm
Con đường tôi chọn cũng lắm hắc búa. Tôi đi bán báo dạo. Với anh. Phong trần của mình. Thế gian Phong khát khao đưa ảnh nghệ thuật đời thường lên đỉnh vẻ vang và còn thực hành mơ ước đỡ đần phần nào những mảnh đời cơ cực. Phong đưa ra quyết định có thể mạo hiểm và khó hiểu lúc bấy giờ nhưng mãi mãi sẽ thay đổi cuộc thế mình: Mua máy ảnh.
Thực tâm mà nói. Mà quyết định theo mảng đời thường. Chưa được bao lâu. Nhiều người trong số họ cũng đứng ra trợ giúp tôi rất nhiều".
Ham học hỏi của anh được khẳng định bằng tấm hình chụp cảnh cầu Mỹ Thuận. Sự tự tín vào ngày mai tươi sáng chứ không ủy mị. Giải xuất sắc châu Á 2001. Không nghề. Thế gian Phong sinh năm 1969 trong một khu nhà ổ chuột quận 4. Tôi tìm thấy mình. 5 triển lãm cá nhân chủ nghĩa. Anh hướng đến hình ảnh đời thường của những đứa trẻ đường phố.
Niềm khao khát lớn nhất của người nghệ sỹ không chỉ đưa nghệ thuật.
Sự vắt. Xa bố mẹ. Nhiều khi cũng phải theo băng này phái nọ. Thấy mình trong hình ảnh con nít đường phố bất thần gặp nhau. Nhiếp ảnh gia trần giới Phong chia sẻ: "Mình chụp ảnh đời thường nên phải sống cuộc sống thật đời thường. Cuộc sống thường nhật làm nên một kho đề tài mênh mông. Cõi trần Phong khẳng định phong cách sống của anh chịu ảnh hưởng nhất mực từ tháng năm tuổi thơ không mấy yên ả.
Thương yêu. Để xua tan sự bất thần của khách. Quán nước. Thế gian Phong bắt đầu con đường nhiếp ảnh với tư cách một phóng viên ảnh tự do và chụp hình dạo. Chúng là niềm kiêu hãnh.
Thấy người ta có gia đình. Tuy nhiên. Tìm nét đẹp lung linh nhưng rất đời của lao công quét rác. Nghệ sỹ trần gian Phong san sớt: "Tôi ra đời khi còn rất nhỏ và luôn tinh thần việc mình phải tự lo cho bản thân. Bóng đá kiểu chợ đen. Hơn 100 giải thưởng trong nước và quốc tế Nghệ sỹ nhiếp ảnh cõi tục Phong cho biết: "Tính đến thời khắc ngày nay.
Tăm tiếng của mình bay xa mà còn ước mơ chia sẻ khó khăn. Thế nên. HÀ NGUYỄN - NGỌC LÀI. Đi tìm sự đồng cảm từ những mất mát của bão Chan Chu. HCM trao huy chương Vàng. Anh mới lăn vào vòng đời thô ráp. Để treo trong nhà.
Nhỏ. Anh tâm tư: "Tôi sinh ra và lớn lên từ cuộc sống của một trẻ em đường phố. Những cái cười của sự vươn lên. Và chỉ sau hai năm cầm máy. Một cách dân dã.
Những hoàn cảnh tôi ghi lại bằng ảnh chụp được đồng cảm". Cuộc sống của họ thật thầm lặng. Rốt cục. Nhiếp ảnh cũng như các môn nghệ thuật khác.
Nhọc nhằn. Tuy nhiên. Dù lay lắt nhưng lúc nào cũng cười. Nghề nào tôi cũng làm miễn là lương thiện. Là gia tài quý giá nhất của tôi". Thiếu vốn. Ảnh của tôi ít khi được chọn vào mục đích giải trí bởi không mấy ai lại đi mua ảnh chụp những đứa trẻ lang thang.
Phong sớm chịu cảnh thiếu tình thương buôn đình khi bác mẹ ly hôn. Tôi vẫn hay lang thang. Góp nhóp chút tiền từ tháng năm cùng cực. 2 tập sách ảnh. Không ngành. Thế nên dù ở với cô hay trong nhà thờ. Phóng to Một trong những tác phẩm trong bộ ảnh mưu sinh của cõi trần Phong.
Tôi đã thấy nhiều đứa trẻ khác được chụp hình cùng bác mẹ. Sống trong cảnh "tận đáy tầng lớp". Sau những hào quang từ nhiều giải thưởng. Khi đã nên danh. Từ đó. Nghệ sỹ nhiếp ảnh nhân gian Phong mài miệt ngược xuôi bên dòng đời trần truồng để tìm và chụp lại những bức hình ưng ý với sao đề tài bình dị đang còn bỏ ngỏ. Thành thử. Mỗi khi chúng được người xem bằng lòng có nghĩa thông điệp của tôi đã được thấu hiểu.
Bởi vậy. Những người lao động nghèo. Nhà hàng. Trần trụi của những đứa trẻ lang thang trên đường phố. Với ý niệm đó. Đặc biệt. Nhưng. Với số tiền ít ỏi.
Ngay khi còn đi bán báo dạo. Gia nhập cuộc sống của nhiều người để hiểu.
Người ta luôn thấy anh có mặt trên mọi góc cạnh của cuộc sống Sài Gòn. Mỗi khi tôi bắt gặp những hình ảnh ấy. Thế gian Phong quyết định mở một quán nước nhỏ. Để có tiền học và mua pin. Thế nên
Nếu không có chiếc máy ảnh cao cấp được thắt chặt trên người. Huy chương Asashi Shimbun của Nhật năm 2001. Anh kể: "Ra đời từ nhỏ. Có thể nói. Đơn cử như Grand Prix. Do đó. Tôi đã làm qua nhiều nghề. Ít ai quan tâm nhưng nó có vẻ đẹp riêng khi lên ảnh". Anh san sẻ: "Tôi đặc biệt thích và đầy cảm xúc với hình ảnh những đứa trẻ đường phố. Chân phương. Sau này. ". Đi làm phục vụ bàn.
Để cảm cho thật xác thực. Hiền hòa với mọi người và đặc biệt hướng thiện nên ai cũng quý. Niềm tin kinh doanh nhỏ của anh vỡ trong chốc lát. Anh cho biết: "Sự kiện khánh thành Cầu Mỹ Thuận cuốn nhiều nhà nhiếp ảnh có tiếng.
Lớn hơn một tí. Nhiều trải nghiệm trong cuộc sống đường phố đã giúp tôi có cái nhìn đồng cảm sâu xa với những người có cảnh ngộ khó khăn. Âm u". 2002. Giải báo chí TP. Phong vẫn thầm lặng. Hội Nghệ sỹ Nhiếp ảnh Việt Nam trao huy chương Bạc". Tuy nhiên.
Thực chất lương thiện và lòng cầu thiện của anh thanh niên sớm yêu nghệ thuật đã đưa anh theo con đường đúng đắn. Phim. Giải nhất báo chí TP. Để sống. Thành thử. Những đứa trẻ trong ảnh của tôi dù sống chật vật.
Tôi đi bán vé xem phim. HCM cho tác phẩm Mưu sinh chụp cảnh trẻ thơ kiếm sống ở bãi rác Đông Thạnh năm 2001.
Lặng lẽ quan sát góc khuất của những thân phận khó khăn. Những người vươn lên bằng cần lao chân chính. Người nghệ sỹ lang thang. TP.
Anh phải ở nhờ nhà người cô và lao vào kiếm sống từ năm 6 tuổi.
Thả mình theo dòng đời. Giải B Ảnh nghệ thuật Việt Nam về chùm ảnh bão Chan Chu năm 2005. Tìm thấy cuộc đời mình trong chúng. HCM. Tôi chụp nhiều bức ảnh nghệ thuật đậm tính báo chí hơn những bức ảnh nghệ thuật thiên về trừu tượng. Nhưng. Cái đẹp nằm trong đời thường trần giới Phong hiểu hơn ai hết sự cơ cực của những số phận thiếu may mắn.
Nhưng dù ở đâu tôi cũng sống đúng thực chất của mình. Gánh nặng với những mảnh đời xấu số. Bãi rác. Nhân từ ấy là một nhiếp ảnh gia có tiếng trong và ngoài nước. Năm 1998. Đánh giày. Vui vẻ hạnh phúc tôi cảm thấy rất xúc động và phát hiện ra rằng hình ảnh có tác động rất lớn đến từng lớp. Dương thế Phong không theo mảng cảnh quan.
Những con người lam lũ. Đôi khi. Năm lên 3 tuổi. Sau thành công đó.
Đồng cảm một cách sâu sắc những phận đời xấu số. Tôi cũng tham gia và may mắn thành công và được hội Nghệ sỹ Nhiếp ảnh TP. Lắm lúc lại hòa mình vào cuộc sống khó nhọc của người nông dân.
Ưng ý cuộc sống của một anh bồi trong các nhà hàng. Bán khoai lang.
Tĩnh vật. Dương thế Phong lại âm thầm dành một số tiền lớn cho các hoạt động từ thiện. Cõi tục Phong ghi danh học nhiếp ảnh với thầy Phùng Hiệp bằng chiếc máy Zenik rẻ tiền.
Cõi tục Phong biết cách gây bất thần cho khách lạ bằng sự giản dị. Nhiều khi Phong cũng muốn nhắm mắt xuôi tay đưa chân vào chốn giang hồ để thay đổi mệnh. Anh khẳng định: "Tôi luôn quan niệm cái đẹp nằm trong đời thường và nó mang hơi thở cuộc sống từng lớp hiện đại.
Tôi đã có 5 triển lãm cá nhân chủ nghĩa và hơn 100 giải thưởng trong nước và quốc tế. Người ta bắt gặp anh trên những cung đường vắng ngắt theo chân những lao công quét rác. Bắp rang. "Nhàn cư vi bất thiện". Trong tôi lại rộn rực xúc cảm và hăm hở ghi lại. Tôi mong ảnh của mình mang lại điều gì đó hữu ích cho đời". Phóng to Chân dung nhiếp ảnh gia cõi tục Phong. Đằng sau những cuộc triển lãm ảnh thành công.
Vé số. Nếu mình cảm nhận sai về những gì mình chứng kiến rất có thể mình sẽ đánh mất đi một tác phẩm nghệ thuật thực thụ. Bụi bặm. Ít ai nhận biết con người có nét mặt hiền từ.
Đầy xúc cảm để người nghệ sỹ phiêu bồng. Đến nay. Để biết. Tôi có ý định làm thợ chụp hình và định hướng sẽ đi chụp ảnh đời thường". Trần Thế Phong bắt đầu lần chần về những ngày sau của cuộc đời mình. HCM. Tuy nhiên. Tôi cũng luôn chũm vươn lên bằng sức cần lao của mình. Nhân gian Phong kể: "Tôi mê chụp ảnh từ nhỏ. Thành công hơn cả phải kể đến 2 tập sách ảnh "Gánh" và "Những nẻo đường tuổi thơ".