Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

Khá là hot Đừng vì sĩ diện.

Sợ mất danh dự khiến chồng chị được nước lấn tới

Đừng vì sĩ diện

Nếu anh ta còn đánh nữa thì nên ly hôn. Anh ta im lặng và sau đó về đánh chị vì tội “mách lẻo”. Chính sự nhu mì. Anh được đà lấn tới. Dễ thương. Họ tìm đến chồng chị khuyên can. Nâng niu như trứng mỏng. Cứ dăm bữa nửa tháng lại một trận.

Chị ít khi về nhà. Chị thường khuyên những người phụ nữ gặp cảnh ngộ na ná: Hãy đối mặt với sự thực và tìm lối đi ngay dưới chân mình chứ đừng vì hai tiếng “danh dự” hay thể diện mà tự vùi lấp cuộc đời mình trong bóng đêm… HẢO HIỀN. Dù gia đình không chấp nhận nhưng vẫn bấm bụng tổ chức đám cưới cho con. Sau một thời kì. Giờ đây. Nhu mì. Hình ảnh người thanh niên ôm bó hoa đợi cô giáo trước cổng trường trở thành thân thuộc với nhiều người.

Sự thiếu hụt kinh tế khiến chồng trở thành cục súc thông tục. Chồng cũ đã bỏ đi xa vì không chịu được dư luận. Dù lý do chồng đánh chị toàn những chuyện chẳng đâu vào đâu: nấu cơm không vừa ý. Mối tình này bị bác mẹ chị phản đối quyết liệt vì chênh lệch. Chị mới dám thích về địa ngục mà mình đang sống và chưa có ý định thoát ra.

Bác mẹ chị chịu sao nổi miệng tiếng. Đời không như mơ. Động viên. Bằng kinh nghiệm của thế cuộc mình. Chị trở nên cán bộ tham mưu hôn nhân gia đình của phường. Trận đòn trước tiên chị phải chịu là khi mới mang bầu được bốn tháng. Đánh được một lần. Cô chủ tịch công đoàn gọi chị lên để to nhỏ tâm sự. Lần ấy. Anh đi chơi về muộn. Làm nghề cắt tóc kiêm ca sĩ hát đám cưới.

Một cú đạp ngay giữa bụng suýt làm chị mất con. Anh phong trần. Nguyên nhân chỉ vì. Đi họp về muộn. Không ai chê trách chị. Mọi người đều khích lệ chị. Nhưng trái tim lãng mạn của cô gái mê văn học khiến chị yêu anh khẩn thiết.

Nhờ người láng giềng đưa chị lên bệnh viện kịp. Thấy vợ đớn đau

Đừng vì sĩ diện

Tuy không đẹp nhưng dịu dàng. Đồng nghiệp khuyên chị nên kháng cự. Thế rồi. Đối với chị. Chị toàn tìm cách nói dối hoặc đeo kính đen để ngụy trang. Làm việc khuya. Nếu anh ta còn đánh chị. Ít thở than nên chẳng ai biết được bi kịch chị đang phải chịu. Chưa bao giờ nghĩ đến lối thoát mà chỉ cắn răng chịu đựng người chồng vũ phu.

Anh chiều chị rất mực. Chị vẫn nhất mực giấu biệt. Chị là cô giáo cấp ba. Lãng nhân. Không chu cấp tiền… Nhưng đồng nghiệp của chị dần dần cũng biết.

Anh thì mải ca hát không phụ thêm gì. Trong tư tưởng của chị. Chị đâm đơn ra tòa xin ly hôn người chồng vũ phu. Nhờ mẹ tỉ tê. Những lần lên lớp với đôi mắt thâm. Gia đình chị bật ngửa khi biết chuyện vì từ ngày lấy chồng.

Vợ chồng chị chuyển về ở tại cửa hàng nhỏ của anh. Tính chị nhu mì. Chị mang bầu. Nhân đức. Khác với tưởng tượng của chị. Chồng chị không đổi thay mà còn hung tợn hơn. Nhà trường cử người về nhà mẹ đẻ của chị để tìm giải pháp. Chuyện cô giáo bị chồng đánh ở vùng quê này ghê gớm lắm. Máu chảy nhiều nhưng anh mặc nhiên ra khỏi nhà sau khi buông thõng câu: “Chắc gì nó là con thằng này”.

Đồng lương bố của chị không đủ để lo cho gia đình. Chị nhắc nhỏm vài câu. Chị cứ hô hoán lên cho thôn trang biết để được bảo vệ. Nếu không con đã bỏ chị mà đi. Biết không thể đụng đến lòng tự trọng của chị. Bởi vậy. Hai mẹ con chị sống ấm êm bên nhau. Ngày mới yêu. Cưới nhau xong. Mặt xây xát.