Còn ông Phạm Hùng Sơn (Ban quản lý di tích làng cổ Đường Lâm) thở dài: Nói về bất cập ở Đường Lâm thì nói cả ngày không hết. Tám năm nay rửa chân chưa sạch để mà làm du lịch”. Do đó những sự việc can hệ đến bảo tàng làng cổ gần đây đều gây bức xúc cho cả nhà khoa học. Và giải quyết những ứ tồn lịch sử của làng cổ trong lòng thị thành. Họ biết phá hoang khách du lịch.
Bến nước. “Chúng ta cứ hoài niệm quá. Trùng tu. Nhưng bảo tàng bằng cách nào lại là một câu hỏi khó. Là những giá trị phi vật thể khác nữa. Tuy nhiên. Bất cập từ Luật di sản trở đi. “Hơn 4. Người Hội An từ thế kỷ 17 đã buôn bán trên bến dưới thuyền. Tuy nhiên. Giá trị mỗi lần trùng tu cũng phải từ 15-20 tỉ đồng. Chúng tôi đã chạy lên Bộ VH-TT&DL để hỏi thủ tục xin phép làm nhà cho người dân.
Làng Cựu ở Thường Tín đang bị thành thị hóa lấn chiếm. Bảo quản. 000 di tích đã được xác nhận hiện nay đều đòi hỏi trùng tu. “Từ năm 2008. Thứ trưởng Bộ VH-TT&DL Đặng Thị Bích Liên cũng nhấn bản thân bộ đang bí trong việc thiết lập hệ thống quản lý thống nhất từ trên xuống.
Gỗ lấy đâu ra mà cơ quan nhà nước cũng không đủ người để đi duyệt chừng đó phương án. Chưa kể di tích của chúng ta là di tích gỗ. Mỗi lần tôn tạo tốn đến cả trăm mét khối gỗ tứ thiết. Nhà quản lý. Phải cho họ cải tạo nhà để thích ứng với đời sống mới.
"Cuộc đua danh hiệu di sản không những không bảo tàng được gì mà còn khiến những cái thật sự là di sản không được đầu tư bảo tàng đến nơi đến chốn" GS Hoàng Đạo Kính Theo GS Hoàng Đạo Kính. Ngân sách lấy đâu ra. Ông đề nghị chỉ nên đặt ra việc bảo tàng một làng cổ thực thụ là di sản. Trong khi Luật di sản đã có từ cách đây hơn 12 năm (từ năm 2001).
Cái cần điều tiết ở đây là hệ thống chính sách chứ không phải là cho và cấm”. GS Hoàng Đạo Kính cho biết cuộc điều tra một xã ở tỉnh Hải Dương cho thấy 95% nông dân không muốn ở nhà cổ vì thiếu tiện nghi và không có hệ thống vệ sinh khép kín.
Ông Nguyễn Hữu Toàn cho rằng: bảo tồn làng cổ là vấn đề quá lớn và quá khó. Trên cương vị phó cục trưởng Cục Di sản văn hóa (Bộ VH-TT&DL). Cùng với nó là hàng loạt chỉ thị từ Bộ VH-TT&DL mà cho đến nay bộ vẫn lúng túng thì nông dân ở làng cổ còn than thở về bất cập đến bao giờ? HÀ HƯƠNG.
Không thể vì đó là làng cổ mà thắt lại không cho người ta phát triển nữa. Nhà báo lẫn người dân”. Làng Cự Đà ven bờ sông Nhuệ. Dân Đường Lâm tôi bao năm nay đều là dân cày. Đó không chỉ là từng ngôi nhà mặc cả nếp sống. Những làng cổ với đầy đủ không gian cây đa.
Sân đình. Đóng góp lớn nhất của VN cho văn hóa thế giới là văn minh làng. Trong khi những người nông dân không muốn sống trong không gian đó nữa. Còn trong một hội nghị về quản lý di tích ngày 6-12. Cuộc đua danh hiệu di sản chẳng những không bảo tồn được gì mà còn khiến những cái thật sự là di sản không được đầu tư bảo tồn đến nơi đến chốn” - GS Kính nói.
Theo GS Hoàng Đạo Kính. Lại không có văn bản nào dưới luật để quy định cả. Không gian.
Cứ bảo học tập Hội An nhưng mỗi nơi mỗi khác. Còn lại đừng biến dân cày và nhà của họ thành vật trưng bày. Bảo tàng làng cổ không có tức thị xếp hạng nó thành di tích. Đã dần bị thị thành “nuốt” mất. Kể cả những nước giàu cũng không công nhận nhiều như VN. Mời bộ về họp mãi cũng không giải quyết được.
“Đối với những ngôi nhà có giá trị tiêu biểu thì nhà nước phải bỏ tiền ra mua. Nhưng làng cổ đang đứng trước một thách thức sinh tử khi thành phố đang phát triển một cách “tung tóe” như hiện. Thực tiễn bảo tàng làng cổ hiện thì mỗi tên làng được nhắc đến lại là một bài học đắt giá cho tình trạng quản lý trì trệ và sự bức xúc của người dân.